Khi xưa ước được mẹ giàBây giờ nghĩ lại thuận hòa yên tâm. Chữ ân chữ ái thì thầmThông reo gió núi vàng cầm trong tay . Bao giờ vàng bỏ vàng bayThì vàng cũng đoái với tay anh hùng.
Bấy lâu chẳng nghĩ lung tungDẫu rằng tiếng xấu giữa vùng đất ni . Phó mặc thiên địa chứng triTơ duyên chắp nối cần gì mà lo . Mình em như thể con sòTứ bề thuỷ cả mà bò lên khô ! Mặc lòng đó Hán đây HồBấy lâu ở Sở như Ngô với Tần . Mẹ già tham phú phụ bầnBiết đâu là bạc, đâu ngân, đâu chì ? Trách vì lòng Mẹ không suyĐem con vô chốn. . . vậy thì đắng cay Nhờ ba sào đất, cỏ câyThuận đàng đi chợ, siêng cày thì hơn . Mình em như thể cái đờnMười hai cung chẵn, ai hơn chăng là. Em ở rứa nuôi mẹ giàCó một người ả đã thành thất gia . Ham chi bổng lộc người taBỏ mẹ giữa đời khi nắng khi mưa . Thầy tớ khi thiếu khi thừaCó mô cho đủ như xưa mọi ngày . Những khi cơm cấy, cơm càyAi vò hột gạo đỡ tay mẹ già ! Lấy chồng phải nghĩ gần xaLấy chồng phải nhớ ngãi xa ngãi gần!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét