Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Nỗi lòng mẹ Sở con Tề

Thư mẹ gửi con:
Mệ Bộ Vân đọc

Vài lời thư, Mẹ thăm ấu tử
Cùng cầu mong hai chử vĩnh trường
Kể từ ngày con thất thố vong hương 
cho nên nỗi sầu bi cô quạnh.

Lòng vò vọ thương con cám cảnh
Dạ ngậm ngùi nhớ trẻ héo hon
Bản chiều chiều bóng xế về non
Con lừng lẩy, mẹ sầu bi khô héo.


                       Đêm vằng vặc trăng thanh lạnh lẽo
Tiếng dế kêu ri rã năm canh
Cội thung huyên sớm trổ sáu cành
Năm bông bạc một bông huê thắm  (*) .

Cho nên nổi mẹ thương con lắm
Đau ruột tằm nhiều đoạn héo hon
Sớm trông con ra đứng đầu non
Chiều thơ thẩn ngồi bên cữa ngỏ.

Đêm trằn trọc mẹ nằm không ngủ
Ngày bâng khuâng nhớ trẻ nào yên
Mẹ trông con năm thìn đã mản niên
Chờ năm tỵ đã qua năm tỵ .

Con là kẻ thông minh  tuệ trí
Chẳng lấy câu hiếu nghĩa vi tiên
Buổi ngặt nghèo đấu gạo năm tiền
Mẹ nhịn đói nuôi con cho sống .

Nuôi con cho lưng dài vai rộng
Mẹ trông con thành dạng thành hình
Mẹ cho con đi học sử kinh
Cho biết đường văn chương nghiã lý.

Trọng luân lý nhiều người khen mẹ
Con mồ côi mà hơn kẻ có cha
Mẹ toan ghi thất ghi gia
Mà con chẳng xứng đôi vừa lứa.

Con cứ ở lần lần lựa lựa
Cho ngày vụn tháng dài qua
Con xin đi đất nước người ta
Năm ba tháng sẽ về thăm mẹ .

Trước là con học mưu kẻ sĩ
Để thi thố văn võ thánh hiền
Sau là cho tài lợi lương tiền
Hiển vinh phúc như tầm đạt đạo .

Con dốc chí đền ơn cơm áo
Đạo mẹ cha cúc dục âm thầm
Kể ngày xưa từ Hán sang Tần
Nhớ thủa trước Tề vương Tần ngụy .

Con trong ấy như ngựa đắc thuỷ
Mẹ ngoài nầy như điểu huyền la
Trách vì con chẳng thảo mẹ cha
Đường lao khổ biết đâu mẹ kể .

Dầu con có hiển vinh thanh thế
Trên đất người ,như ý đã đành
Phải về quê thăm viếng lều tranh
Việc thắng bại, nhờ ơn trên nựa đã .

Mẹ vò vọ trông con buồn bã
Ban chiều về như cắt tấm lòng già
Mẹ hỏi thăm kẻ lại người qua
Hàng nước mắt như châu tuần hoả hạ .

Đau ruột mẹ xót xa nhiều ngã
Đứt ruột tằm nhiều đoạn héo hon
Mẹ lo là lo khi sớm khi trưa
Mẹ sợ là sợ khi mưa khi nắng .

Con nghe điều ai mà dần dà ngày tháng
Cho mẹ càng đau ruột xót lòng
Mẹ sợ lâm cơn thuỷ hoả chi trung
Tướng độc mộc nam nhi đại hạ .

Mẹ thương con hai hàng sương giá
Ban chiều  ngồi côi cút nhìn xa
Một chút hơi hoi hóp vào ra
Mạnh chi mẹ bảy mươi bốn tuổi .

Xấu phước thì hồn đã về chín suối
Mong kiếp già trông mẹ thấy mặt con
Kẻo nhớ thương mình mẹ héo mòn
Cho nên nổi võ vàng vóc ngọc .

Đêm đã khóc ngày rồi lại nhớ
Thủa đói no lòng héo ruột se
Mẹ trông con xuân mãn sang hè
Mấy năm chẳn ngồi nhớ con vò võ .

Già tóc điểm phất phơ đầu bạc
Mẹ nương nhờ cậy dựa mấy ai
Tốt nhà ta sinh được một trai
Đi lưu lạc cũng như  là xấu phước .

Con trong ấy như cây khô xuống nước
Mẹ ngoài nầy như cỏ héo trông mưa
Số vô thường chẳng biết sớm trưa
Đường sinh tử biết mô mà mẹ kể .

Dầu con có thành cây bén rể
Cũng phải về thăm cội viếng cành
Sống trăm năm thác có một canh
Người ở thế như bèo trôi nước chảy .

Dầu con có muốn ở hoài trong ấy
Cũng phải về cho mẹ thấy mặt du (dâu)
Mẹ cho con  đèn sách công phu
Chớ bỏ phút sôi kinh nấu sử .

Mẹ chỉ mong được vui tình mẩu tử
Cho Mẹ con nở mặt nở mày
Nhắn con về cho kịp năm nay
Kẻo mẹ già chắc chi còn tuổi thọ !


Thư con gửi mẹ

Trọng vài hàng kính thăm Từ Mẫu 
Cùng mấy lời cho thấu bà con
Con ra đi đã mấy năm tròn
Nay xin tỏ những lời sau trước .

Ngày ra đi con những mong với ước
Ước mong sao cho trọn  nghiệp binh
Và ơn trên hai chử yên bình
Việc  quan quân con luyện tập sớm tối .

Con cũng muốn làm ăn cho nên nổi
Để vản hồi mà trở lại quê hương
Trước đền ơn bái tạ Tiền đường
Sau thăm viếng anh em xứ sơ  .

Hiềm vì nổi trời khiến xui trắc trở
Cho nên chi mẹ Sở con Tề
Ngẩn ngơ sầu trong dạ ủ – ê
Đêm năm canh lòng tuôn rơi luỵ nhỏ .

Bề gia đạo không ai coi ngó
Bỏ mẹ già như ngọn cỏ héo khô
Biết cơ trơi mưa nắng khi mô
Bề phụng dưỡng biết lấy ai lo liệu .

Con lỡ bước : lỗi niềm trung hiếu
Bỏ mẹ già bất hiếu từ thân
Để thế gian đồn thổi xa gần
Con bất hiếu thì du (dâu) chẳng thảo .

Nghĩ công mẹ mem cơm trún cháo
Chốn ướt mẹ nằm, chốn ráo phần con
                            Nghĩ bấy lâu ruột thắt héo hon
Nghèo nên phải  cam lòng dạ bạc .

Bấy lâu nay con giang hồ lưu lạc
Cha cỏi tiên xe hạc rước về
Chử sinh thành cốt nhục nặng nề
Con chưa trả chút gì cho cha cả .

Phần chút mẹ bạc xương già cả
Bóng xế lăn biết ngã khi nào
Chử sinh thành cám cảnh cù lao
Con cũng muốn trở về thăm kẻo nhớ .

Phiền vì nổi đã  không đi thì chớ
Mà đi rồi  há dễ về không
Xin mẫu tử bớt nhớ bớt trông
Để cho con luận bàn rồi  sẽ liệu .

Phần thân mẹ mình già tuổi  yếu
Con xin nhờ chị liệu em lo
Việc gia đình đã có giượng lo
Giượng hảy chăm sóc mà nuôi mẹ với .

Nghĩ công mẹ cưu mang sớm tối
Phận làm con phải nghĩ đến ơn
Mẹ ốm đau, đừng nghĩ thiệt hơn
Chị phận gái phải lo bề nội trợ .

Thuốc thang đã có Thầy Bà giúp đỡ
Giượng phận trai chạy chữa bên ngoài
Chớ đưa lời nặng nhẹ mỉa mai
Mà tủi phận mẹ ăn cay uống đắng .

Làm người ai không biết điều phải chẳng
Của trời cho cay đắng phải chịu thôi
Nơi quê người con không phải ham chơi
Mà nở bỏ chốn quê cha đất tổ .

Con chim còn muốn quay về tìm tổ
Huống là người mà không nhớ chổ chôn nhau
Ơ đất mình bữa cháo bữa rau
Hơn đất khách : nem cuông chả phượng .

Con đây không phải ham nơi sung sướng
Bỏ mẹ già mà không tưởng đến nơi
Bởi nam nhi gặp phải thế thời
Nên con phải gắng công giúp nước .

Sách có chử  nhân do Tổ phước
Làm người cứu khổ bất đền ơn
Công Cù lao Mẹ chẳng tính thiệt hơn
Nghĩ cảm động càng thêm thương nhớ .

Đêm nằm quên đi thì chớ
Nhớ lại rồi , quay mặt ngó ra
Dòm tứ phương thiên hạ người ta
Con đáo xứ : một mình bở ngở !

Nhìn bà con xa gần chẳng có
Chị em đâu, Cha Mẹ mình đâu
Phòng khi nắng lữa mưa dầu
Khi ốm đau biết lấy ai nuôi nấng ?

Con ở nhà, Mẹ nâng niu như trứng
Khi ốm đau sung sướng trăm bề
Cho nên về, con cũng muốn về
Mà trong da hảy đang còn ái ngại .

Nên con phải đành tâm ở lại
Luyện tập rồi con sẽ tái lai
Trông trăm năm mẹ sống lâu dài
Con cũng được hiển vinh mà chớ .

Con một quyết tang bồng trả nợ
Đạo làm trai không sợ khó nghèo
Cuộc gian nan mây nổi như bèo
Của Tạo hoá không không rồi lại có .

Trời Cao xanh đâu mà nỡ bỏ
Để cho con chịu khổ rứa hoài
Làm người ai đã chắc hơn ai
Ai cực mãi ai mà sướng mãi!


Bỉ cực ắt rồi hửu thái
Kẻo mà con mặt võ mình gầy
Vài năm chi nữa con sẽ về đây
Thoả dạ mẹ đêm ngày ao ước .

Gởi thư rồi mong Mẹ nhận được 
Để Mẹ già không phải ngóng trông
Hỏi thăm Mẹ có mạnh khoẻ chi không
Bề gia đạo thế nào , cho con được biết .

Con trong nầy mắc vòng oan nghiệt
Mấy lời thư con viết tự tình
Đêm năm canh trong tự lý cực hình
Nhớ công mẹ càng thêm cay đắng.

Nay con sẵn mực đen giấy trắng
Mượn cánh hồng đưa thẳng quê hương
Đưa thư ra cho Mẫu tử tường
Cùng bà con xa gần thương cảm.                                               

                                                    (Mệ Huệ đọc)

   Ghi chú :

- Thung huyên                        = Cha Mẹ .
- Cha mẹ sinh được 6 cành   =  6 con .
- Năm bông bạc (= lép)         = Con gái, hoặc bị chết .
  - Còn một con trai như là bông hoa thắm .
Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.

Thống kê

Top Menu

Theme Support