Ngồi buồn cũng muốn than ra
Than ra thì sợ mẹ già lắm thay
Người đặt gánh cho tôi
Thiệt đã nên cay đắng.
Đường xa xôi ngàn dặm
Lòng thương chút mẹ già
Đến khi sinh con ra
Biết lấy ai bồng ẵm?
Cho tôi được phận nhờ
Kẻo tuổi dại ngây thơ
Vạn điều xi không biết.
Trách lòng mẹ quả quyết
Không nhớ đến công nương
Khi việc họ việc đương
Khi thờ thầy kính mẹ.
Năm bảy đứa chi kẻ
Không dám trách mẹ già
Tại số kiếp sinh ra
Phải răng thì chịu rứa .
Đàng có xa chăng nựa
Cũng một ngày mà thôi
Xa chi lắm mẹ ơi
Bốn ngày đàng thăm thẳm.
Bốn ngày đàng thăm thẳm
Mới đi đến quê chồng
Chừ bỏ mẹ nằm không
Khi mình già tuổi yếu .
Trách hai cây đào liệu
Làm mang tiếng cả đôi
Công thầy mẹ dưỡng nuôi
Những ngày sinh tháng đẻ.
Bây giờ còn son sẽ
Thì nói ở đây thôi
Mai đành phận ra rồi
Người sai đâu đi đó.
Ai ngờ chi việc đó
Mà mẹ ép duyên con
Rứa tội cũng bằng non
Sau có toà phán xét!
Mệ Khoái đọc
Thuý Hà chép năm 1973
0 nhận xét:
Đăng nhận xét