Than thân đơn bạc
Giận cơ trời không cân
Tiểu phú lại khinh bần
Bần ba bảy đường bần
Phú năm ba hạng phú.
Một mai ông trời dủ
Của Tạo hoá vần xoay
Xoay của đó về đây
Tài chi ai cầm mãi.
Thà tìm nơi phú đại
Để vào cúi ra lòn
Gà mới rụng trứng non
Khoan khoan đừng đá trọi.
Trong sách có nói
Nhân bất học bất tri
Con vịt nỏ biết chi
Cứ lặng tai nghe sấm.
Bốn bề trời chuyển động
Thấy giọt nước mưa sa
Ech biết sự lấp mà
Chớ phen đòi cá gáy.
Mặc lòng ai nấy
Gây dông sự quanh ta
Lấy chử phúc nhân hoà
Ai lại làm nhân tụng .
Chớ chộ đường mà chuộng
Thấy mật ngọt mà xiêu
Gia nhân nhụy cho nhiều
Tối tăm chi mà vội .
Buồn chiều một nổi
Sinh số phận ta nghèo
Muốn mua chút mà đeo
Tiền trong tay không có
Ngó lại lòi nỏ có .
Muốn đeo hoa thơm nữa nỏ
Mua bán phải trả tiền
Không phải hoa tự nhiên
Mà mong trời đặt để.
Dặn ai đừng khinh dễ
Người sang trọng chi mà
Cũng mục dột như ta
Nào văn chương chi đó.
Phỏng văn chương nựa nỏ
Cũng thấp thoáng đôi lần
Mắc nông vụ chuyên cần
Của chất đà mô hết.
Buổi ni trời nắng thiệt
Lặng gió cho tàu sang
Để cát lái ra hàng
Cho người ta ngó lại .
Tàu vừa sang đến bãi
Thầy ra hỏi bất tri
Hỏi tàu sang làm chi
Hỏi cơn do cội ngọn.
Cơn do cội ngọn
Người khai báo rõ ràng
Nghe đồn Trạng An Nam
Tiếng con dòng để lại.
Ở nơi mô xa ngái
Sóng vượt bổ bóng vời
Nghe chuông đổ đất người
Đánh vang lừng thấu suốt.
Một ngày cũng nắm được
Quân dân lễ đã chầy
Ai lên tận nơi đây
Cũng một lòng sốt mến .
Thầy khẩn hôm mai nguyện
Kiến mà lại phen voi
Con rồng lộn dài vòi
Con tôm hòng đua nhảy.
Thử lòng ai nấy
Mặc lòng những ai ai
Chứng cứ đoạn hôm mai
Thầy tu chùa mới trọn .
Đờn khơi cắt ngón
Bạc không đánh mà nhuần
Kẻ gia mục trung nhân
Ai lại làm nên vội
Tam niên chi một hội
Thầy mỡ sách ra xem
Trách những kẻ ngại đèn
Quạ biết sự thâm đen
Chớ phen đòi cuông hạc.
Vạc quen tôm năng oác
Man sự cũng ăn trầm
Nghe canh nhựt hừng đông
Bay về bần trú độ.
Công khoe công dài cổ
Bèo no nước bèo tươi
Nhà cửa được đôi mươi
Lạ chi chưa từng chộ.
Nước bên sông tê nữa
Cũng có khi lưng đầy
Cả mặt nguyệt trên mây
Cũng khi tròn khi khuyết .
Kẻ mà chưa biết
Thì những nghi với ngờ
Kẻ đã biết rõ rồi
Thì ẩn bóng cười ruồi
Khi ngồi lại, đỏng vui
Cứ buông lòng thả dạ .
Hung hăng như con trẻ
Quát nạt như ông già
Thương hồn đời nhà ma
Bổng mắc lấy mưu già
Thuốc tiên đâu chữa được .
Cờ đã bày ra trước
Xin ai nấy đừng lầm
Ngồi tủi phận than thân
Hát ru hời riện hợi !!
Mệ Khoái đọc
(chép 1972)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét