Có một cô bé chán lối sống khuôn phép của gia đình, thế là cô quyết định bỏ nhà đi. Năm tháng trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô hao gầy như cành cây khô và cô thì đắm mình trong thế giới bao la rộng lớn…
Ở trong ngôi nhà nhỏ, hàng ngày người mẹ vẫn trông ngong ngóng và dõi theo tin tức của con. Bà biết cô con gái bé bỏng của mình đang bị ” bầm dập ” trước cuộc sống khắc nhiệt. Bà đã đi tìm con khắp nơi và nơi nào bà cũng xin được đặt tấm chân dung với mái tóc muối tiêu và dòng chữ: ” Mẹ vẫn yêu con… Hãy về nhà đi con! ”.
Một ngày nọ, cô vô tình bắt gặp hình ảnh mẹ tiều tụy nhưng ánh mắt và nụ cười bao dung thuở nào. Cô đã không cầm được xúc động và tìm đường trở về nhà.
Cô sợ hãi, khép nép gọi cửa nhưng cửa không khóa. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà và hốt hoảng lo lắng cho sự an toàn của mẹ. Cô chạy lên phòng ngủ của mẹ và đánh thức mẹ trong nước mắt: ” Mẹ ơi con đã về nhà rồi. Mẹ hãy tha thứ cho con… ” . Không tin vào mắt mình, bà mẹ lau nước mắt và ôm trầm lấy đứa con gái bé bỏng. Cô thổn thức: ”Con lo lắng cho mẹ quá, con thấy cửa không khóa, con cứ nghĩ nhà có trộm”. Người mẹ nhìn con âu yếm:” Không phải đâu con à, từ lúc con ra đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khóa. Mẹ để cửa ở đó vì sợ lúc nào đó con quay về nhà mà không có mẹ ở đây thì cửa nhà mình lúc nào cũng rộng mở để đón con trở về…”.
Sưu tầm
Nguyen Anh FB
0 nhận xét:
Đăng nhận xét